Thu về qua ngõ
Trời đã trở buồn theo ngọn gió heo may. Bảng lảng sương sớm mang theo chút se se lạnh. Có gì đó miên man, có gì đó vời vợi trong ý nghĩ. Hương Thu mới về qua ngõ đã vương vấn lòng bởi những hoài niệm xa xôi.
Nhìn những sắc hoa Thu theo người quê lên phố, chợt nhớ những khóm cúc vàng ươm trong vườn của mẹ mỗi độ heo may về. Sắp giao mùa là lúc mẹ tất bật với những công việc ở vườn hoa. Mẹ sợ những khóm hoa không kịp nở đúng độ, sợ thời tiết đang lúc chuyển mùa làm kém thắm sắc lá, sắc cây. Lúc nào trong mẹ cũng thường trực một nỗi lo mang tên… vườn nhà. Cũng đúng thôi, nhờ khu vườn ấy mà một tay mẹ nuôi chị em tôi từ lúc chỉ biết ôm những ước mơ, cho đến ngày trưởng thành, cho đến ngày chạm tới những ước mơ ấy. Thế mà khi càng lớn, biết là sẽ càng nhiều thêm những thương những nhớ, thì những ngày chúng tôi xa mẹ cũng dần nhiều lên.
Tôi từng hỏi mẹ rằng: “Sao tên con lại là tên một loài hoa? Chắc gì sắc hoa ấy đã thắm, hương hoa ấy đã thơm?”. Mẹ chỉ lặng cười, khe khẽ bảo: “Mẹ một đời làm vườn, chăm hoa, chăm cỏ. Thấy loài hoa nào cũng mong manh, cũng cần sự nâng niu, chăm bẵm. Mẹ chỉ mong dù là loài hoa gì đi nữa, dẫu có phần thua thiệt về sắc thắm, thì nhất định phải giữ được mùi hương đặc trưng cho riêng mình”. Đến bây giờ, khi đã đi hết những tháng ngày nhỏ dại, đã đi hết những dấu yêu của mối tình đầu ngượng ngùng, giấu che, tôi mới thật sự hiểu hết ý nghĩa của sự “gìn giữ hương sắc” mà mẹ đã nhiều lần ý nhị chỉ bảo cho tôi. Hẳn, đó là dự cảm của những người phụ nữ, những người đã từng mắt môi mặn nồng với thời son trẻ, rồi một mình làm mẹ trong tủi buồn. Nhờ có mẹ mà ngày lớn khôn, tôi đã biết yêu hơn những loài hoa dại, những loài hoa dẫu không mang cái tên mỹ miều, nhưng lại nhiều kiêu hãnh bởi mùi hương đặc trưng của riêng mình.
Mùa Thu, gợi sắc hoa vàng. Chợt nhớ một câu thơ cũ của nhà thơ Bùi Minh Quốc: “Đóa cúc vàng ám ảnh những cơn mê/ Tôi mớ gọi một người vừa quen biết/ Người ấy đi không một lời từ biệt/ Sao tôi chờ và đợi rất hồn nhiên?”. Sự chờ đợi ấy đã từng gợi lên trong tôi một nỗi xao xuyến, một niềm nhớ nhung khó gọi thành tên. Đi qua tuổi trẻ, không ít những người đã dành cả thanh xuân để chờ đợi. Và tôi, cũng đã không ít lần chờ đợi một người… không đến.
Còn nhớ, có đứa bạn thân từng triết lý rằng: “Cô đơn không phải là khi ta ở một mình, mà là khi trong lòng nhớ đến một người”. Lẽ nào, lúc này đây, khi một mình đứng giữa vườn Thu nhà mẹ, tôi cũng đang cô đơn? Một nỗi cô đơn mang dáng hình “người cũ”… Thiếu một chữ duyên để đi bên nhau dài lâu, nhưng dù là ngắn ngủi thì với những thương yêu đã từng, cũng đủ để nghĩ về nhau với tất cả tấm chân tình.
Chút hoài niệm vào sớm Thu này để lòng dịu lại trước những tất bật, âu lo…
Hoàng Cúc
Theo Quảng Nam Online