Màu điệp vàng, màu nỗi nhớ hanh hao
Chiều nghiêng nắng, màu điệp vàng óng ánh trên cao, ngước nhìn những cánh hoa mong manh chấp chới mà thấy lòng man mác. Bất giác giật mình, tự lúc nào màu điệp vàng đã len lỏi vào trí nhớ của em…
Không rõ điệp vàng đã được trồng xen kẽ giữa những hàng cây xanh trong thành phố từ bao giờ, nhưng em thoáng ngẩn ngơ khi thấy hoa vàng rụng đầy, ươm vàng con đường nhỏ một chiều hanh hao nắng. Hóa ra điệp vàng đã nở, hóa ra em đã quên bẵng thời gian…
Hoa điệp vàng không quá đẹp, không quá mộng mơ nhưng vẫn đong đầy nỗi nhớ. Hoa chỉ nở duy nhất một lần trong năm, vào thời điểm giao mùa giữa mùa khô và mùa mưa, cũng là thời điểm khó chịu nhất trong năm. Đi dưới tán hoa vàng, thấy nắng dõi theo trên đầu, lòng cũng nhẹ nhàng hơn nhưng đâu đó vẫn có nỗi buồn len lỏi.
Không hiểu sao ngắm màu điệp vàng em lại nhớ về những ngày xưa cũ, ký ức cũ của thuở mới bước vào đời. Chợt nhớ câu thơ đã đọc được đâu đó của tác giả em đã quên tên, hồi như xa lắm: “Sài Gòn gởi về em nỗi nhớ/ Hoa điệp thôi vàng từ độ xa nhau”…
Ký ức trôi tuột về một buổi trưa ngày xưa cũ, trên cầu vượt dành cho người đi bộ trong công viên Hoàng Văn Thụ năm nào. Có chú sóc nhỏ tinh nghịch chạy vòng trên những nhánh điệp già làm rơi rụng vô vàn cánh hoa mềm yếu. Em dang tay chạy theo sóc nhỏ, đón những cánh hoa rơi rơi, tưởng như được hứng “gót chân vàng của nắng” mà thích chí cười vang. Ngày ấy, hoa điệp thật vàng, e ấp bừng sáng một góc trời và em đã rất vui…
Chiều nay, trên con đường xao xác cánh điệp úa màu, chạnh lòng nhớ câu hát miên man của Phạm Đăng Khương mà không khỏi bùi ngùi: “Một chiều đi trên con đường này, hoa điệp vàng trải dưới chân tôi… Một lần đi qua con đường này, bao kỷ niệm chợt sống trong tôi…” Điệp vàng hôm nay đã không còn là màu vàng năm cũ, em của hôm nay cũng đã thôi mơ mộng viển vông. Người ta bảo điệp vàng mang ý nghĩa bịn rịn, lưu luyến nhớ thương, không biết đúng hay không. Nhưng phải chăng em vẫn còn lưu luyến, bởi vẫn còn bồi hồi khi nhặt xác hoa rơi?
Miên Viễn