Bất ngờ một tiếng rao trưa
Lần đầu nghe tiếng rao, cứ ngẩn ra vì sợ mình nhầm. Lần thứ hai nghe, cứ ngẩn ra vì lúng túng không biết phải làm gì…
Hắn chỉ biết hỏi thăm chị ở đâu mà xuống tận đây bán, chị nói ở chỗ Mẹ Nhu. Nghĩa là cũng gần chục cây khi tới đây. Chị trả lời mà khuôn mặt chẳng vui chẳng buồn.
Hỏi me, me nói mấy người ni hay đi bán quanh khu đây lắm. Mà chẳng biết họ bán có được không mà cứ đi miết. Chứ bây chừ ai mà dùng mấy cái ghế như ri nữa.
Hắn lúng túng, muốn mua cho chị mà chẳng biết để làm gì, vì nhà không dùng. Và cứ loay hoay với ý nghĩ làm chi để có thể dùng cái ghế ni, mà mua. Định mời chị ly nước mà cũng không kịp nhớ ra.
Cái dáng đi bộ, hai cái ghế nhấp nhô theo hai cái vai đang gánh ghế cùng đôi tay ấy, tiếng rao cứ vang lên từng quãng, nghe mà xót. Nghe như một điệp khúc buồn buồn. Trời Đà thành vẫn đang hầm hập. Khúc ni trước nhà còn có cây mát, chớ còn bao nhiêu con đường nắng chang chang.
Vẫn còn những người mưu sinh khiến mình không ngờ!
Cứ ngỡ rành rẽ quê mình lắm, dè đâu một lần về nhà, mới ngộ ra còn nhiều thứ quanh mình chẳng biết, chưa hay!
L. M. Hạ