Anh thợ sửa khóa 27 năm đưa học sinh qua đường…

“Thoáng một cái, mà đã 27 năm rồi” – anh Thịnh giật mình nhớ lại. Đó là quãng thời gian, mà anh Thịnh đã cần mẫn, đều đặn đợi ở ngã ba đường để đưa từng học sinh qua đường an toàn.

Anh Thịnh tên đầy đủ là Lê Văn Thịnh, 47 tuổi, ở thị trấn Nam Phước, huyện Duy Xuyên (tỉnh Quảng Nam). Là một thợ sửa chìa khóa lành nghề.

Anh Thịnh đang sửa chìa khóa cho khách.

27 năm đưa người già, học sinh qua đường

Tôi đến, lúc anh cặm cụi với công việc, bên cạnh là năm, sáu khách ngồi đợi đến lượt. Thế mà đang giũa chìa khoá cho khách, anh Thịnh bỏ ngang, rồi cúi xuống góc tủ cầm lên tấm biển.

Tiến nhanh về phía một bà cụ, cần mẫn dắt cụ qua đường. Hình ảnh người đàn ông cầm tấm biển dắt người qua đường, đã trở nên quen thuộc đối với người dân thị trấn Nam Phước, dễ chừng cũng 27 năm rồi.

Sau cái chào kiểu cà tửng đậm chất Quảng, rất nhanh chóng, anh trở về cái tuổi 20. Hồi ấy, ngã 3 thị trấn Nam Phước – quốc lộ 1A cũng đã nhiều xe cộ qua lại, nên anh chọn làm nơi hành nghề. Tuy nhiên, đó chưa phải là tất cả lý do để anh chọn làm điểm sửa khoá, vì nhà anh cách đó khoảng 500m – nghĩa là thuận tiện cho công việc hơn nhiều. V ở đó, anh được thực hiện cái công việc mà người ta bảo anh… gàn.

Đó là công việc đưa người qua đường. Các đối tượng ưu tiên là học sinh, người già và phụ nữ đang mang thai. Rất nhiều học sinh, suốt từ tiểu học đến hoàn thành cấp 2, được anh che chở những khi qua đường. Tôi hỏi: “Điều gì đã “xui” anh làm việc đó?”.

Anh cười, hình như không để đáp lại câu hỏi: “Cái không gian sống này, hình như chật chội quá, tôi muốn làm cho nó thoáng đãng hơn tí. Mà tôi nghĩ, làm được thì làm, còn làm không được thì im lặng mà sống, không nói chi hết”. Cái vụ “im lặng”, “nói chi” mà anh đề cập, là vì, thuở ban đầu anh dắt người qua đường. Thì ra, trừ người được anh dẫn ra, hầu như ai cũng bảo anh điên. Cái điên ấy, anh bỏ ngoài tai và bây giờ, là sự cảm phục. Cũng 27 năm trôi qua, vậy mà những hình ảnh đau thương nơi ngã ba, nhiều khi ùa về trong anh rất gần. Đó cũng chính là lý do anh chọn lấy và yêu thích công việc của mình.

Anh Thịnh dẫn học sinh qua đường.

“Khi nào già yếu thì thôi”

Đồng hồ điểm 16 giờ. Anh Thịnh vẫn cặm cụi với từng ổ khoá. Tôi quan sát, còn ít nhất là ba vị khách đang đợi tới lượt. Có người nôn nóng, bảo anh tranh thủ. Anh thủng thẳng: “Nếu anh chấp nhận chờ đến lượt, thì vui lòng chờ. Còn công việc của tôi, tôi không cho phép mình cẩu thả”. Thì ra giữa chốn nhộn nhịp thế này, bài học về sự kiên nhẫn, hay ít ra là cam kết trách nhiệm với bản thân mình và người khác, được gửi đi nhẹ nhàng như thế đó. Có thể điều ấy đã làm nên tính cách anh: làm việc nghĩa mà chẳng màng gì.

Khi còn 2 người khách. Từ xa, 4 học sinh tiểu học đi tới, rồi quanh quẩn bên anh Thịnh. Chưa đầy 1 phút, anh buông đồ nghề, cúi người xuống cầm tấm biển dẫn học sinh qua đường, rồi trở lại tiếp tục với công việc. Tôi hỏi: “Đang làm, mà anh bỏ đi như rứa không sợ mất khách à?”. Anh cười: “Nếu đã sợ, thì tôi đã không hành xử thế. Mà những khách không bỏ đi, là họ đã biết công việc tôi đang làm là nên làm. Còn những khách không hiểu, bỏ đi, thì đã… đi từ lâu rồi”.

Một học sinh, tôi nhìn phù hiệu là của Trường Tiểu học số 3 Nam Phước, nói như tự thú: “Con học lớp 3, ba má con đều làm công nhân, không về sớm để đón con được. Qua đường, xe  cộ đông quá nên con sợ, phải chờ chú Thịnh dẫn qua, còn không là con đứng miết…”.

Tôi nhìn tấm biển mà anh cầm để dẫn người qua đường, có dòng chữ: “Stop! Chú ý! Nhường đường cho người già và trẻ em”. Anh bảo, nó có “tuổi đời” cũng khoảng 10 năm rồi, được Công an thị trấn Nam Phước tặng; rồi anh “sắm” thêm chiếc còi, ra dáng chuyên nghiệp hẳn.

Anh Thịnh nói rằng mình sẽ mãi tiếp tục công việc này cho đến khi già yếu.

Khách vãn. Anh kể tôi nghe về những ám ảnh của các vụ tai nạn nơi ngã ba. Rồi anh khẳng định: “Nên tôi phải làm việc này. Khi nào già yếu mới thôi”. Còn kỷ niệm vui, anh bảo rằng đó là những lúc cánh tài xế xe tải đòi… đánh vì cản đường!

Anh thở dài: “Văn hoá giao thông mình tệ thật. Qua ngã ba mà phóng ầm ầm, rồi bóp còi inh ỏi nữa. Có biển báo giảm tốc độ, vạch cho người đi bộ sang đường, thế mà vẫn không chịu nhường. Tội cho mấy đứa nhỏ, đứng lơ ngơ, không dám qua đường”. Hỏi thêm, mới biết mỗi ngày có hàng trăm học sinh qua lại ngã ba này. Có nghĩa, mỗi ngày anh Thịnh phải có hàng trăm lần để dắt học sinh qua đường, chưa kể người già yếu. Riêng đối với học sinh, từ 9 – 11 giờ 30 phút và 16 – 17 giờ 30 phút là những thời điểm anh tất bật nhất, khi các em tan trường mà phụ huynh không thể đón.

Hình như làm việc nghĩa, đối với anh, bấy nhiêu chưa thoả, nên vài năm trở lại đây, anh còn tìm đến những mảnh đời khó khăn để tìm hiểu rồi kêu gọi cộng đồng giúp đỡ. “Vì mình cũng nghèo, không có tiền giúp đỡ, nên chỉ còn cách kêu gọi mọi người chung tay thôi”.

Sự đóng góp thầm lặng của anh, giúp cho những người mẹ nghèo cặm cụi nơi nhà máy bớt thấp thỏm chuyện con cái qua đường. Và chắc hẳn rằng, nhờ vậy mà những hương khói đau khổ không nhiều lên mỗi ngày. Tôi nhớ mãi lời anh trước khi tôi ra về: “Mình cố gắng tạo không gian bình yên cho cuộc đời nhẹ nhàng, chứ không phải không có mình thì không bình yên. Qua đường khó khăn, vấp ngã, mình tin có người sẽ đỡ mình dậy”.

Bài & ảnh: An Vĩnh

 

 

 

 

 

 

Cùng chuyên mục