Hồ Phú Ninh, đẹp thì có đẹp, mà tiếc cũng có tiếc
Cách thành phố Tam Kỳ, Quảng Nam chừng 7 km về phía Tây thuộc địa phận huyện Núi Thành và huyện Phú Ninh, hồ Phú Ninh có lẽ là hồ nổi tiếng nhất xứ Quảng Nam. Khánh thành vào năm 1987 sau 10 năm xây dựng, hồ Phú Ninh từng là công trình thủy lợi lớn nhất miền Trung và lớn thứ hai của cả nước chỉ sau hồ Dầu Tiếng tại Tây Ninh.
Một cái hồ rất đẹp để phải… phàn nàn
Công trình này đã điều tiết được những cơn lũ lớn hàng năm tràn về đồng bằng. Nơi đây còn gây ấn tượng với tôi khi 20 năm trước, năm 1999, trong cơn lũ lịch sử, hồ Phú Ninh khiến cả nước âu lo vì nguy cơ vỡ đập rất cao, chính quyền phải cho đắp thêm 30cm đập ngay trong đêm, tránh được việc phải phá đập.
Không chỉ mang ý nghĩa về mặt thủy lợi, hồ Phú Ninh được đưa vào khai thác du lịch khá lâu. Quang cảnh quanh hồ quả là một bức tranh sơn thủy hữu tình, khá hoàn hảo nếu như không tính đến sự thất vọng đôi chút khi nó được một đơn vị đưa vào khai thác du lịch khá hời hợt. Với giá 50 ngàn đồng 1 vé vào cổng, không đắt so với các khu du lịch khác nhưng lại đắt khi khách vào hầu như không nhân được dịch vụ gì gọi là miễn phí. Khách sẽ dễ bị cảm giác người ta tận dụng cảnh quan sẵn có để thu phí, còn cảnh quang tạo dựng thì cho thấy một khu du lịch được mở ra chưa lâu nhưng không được chăm sóc kỹ càng.
Có một resort nhỏ hoang phế với những chòi massage thư giãn đã được những chiếc lều cắm trại ngự vào. Ngay cả khuôn viên phòng họp bằng gỗ cũng có mấy chiếc lều cắm trại để sẵn. Hỏi một cô nhân viên ở quầy tiếp tân, cô cho biết các dịch vụ sử dụng trong khuôn viên này đều có phí, chỉ miễn phí là được đi dạo và tắm ở bể bơi. Mà bể bơi chính là diện tích mặt hồ gần bờ được quây lại hình chữ nhật nhưng chẳng có ai tha thiết xuống bơi! Chẳng biết nên tiếc cho khách hay cho khu du lịch này nữa.
Chút “mộng mơ” sót lại
Cũng may là phong cảnh ở đây quá đẹp để có thể tạm quên những dịch vụ kém ấy. Từ phía bể bơi “độc lạ” ấy nhìn ra hồ, thì phải công nhận rằng tôi chưa thấy bể bơi lộ thiên nào ở xứ mình có view đẹp như rứa! Nếu không muốn bơi thì tôi tin ít ra bạn vẫn muốn có nhiều tấm hình để check-in nơi đây.
Với tôi, hồ Phú Ninh cũng là nơi có nhiều con đường (nội bộ) có tên gọi thơ mộng nhất xứ Việt. Đi qua không biết bao nhiêu khu du lịch, bao nhiêu con đường nội bộ ở khắp xứ Việt nhưng tôi chưa gặp nơi nào có lắm tên đường trong một khuôn viên như thế này, và tên nào cũng rất trữ tình hoặc gợi tả. Có khoảng chục con đường mà tôi phải kể ra đây như đường Mơ, đường Hân Hoan, đường Ngủ Quên, đường Lâng lâng, đường Nết Na, Dịu Dàng, Trang nhã, đường Nhỏ xíu, đường Nắng, đường Mãn, đường Sung… Thực tế là có một số đường cũng khá đẹp, nhưng sẽ đẹp hơn, hay hơn, nếu khách có được sự hình dung gần gũi nào đó liên quan đến tên đường khi đi dạo .
Diện tích mặt nước hồ Phú Ninh khá rộng, đến hơn 3 nghìn hecta, muốn tham quan hết lòng hồ, du khách chỉ còn cách thuê ca-nô chạy quanh hồ. Trong hồ Phú Ninh còn có mỏ nước khoáng thiên nhiên phun trào từ lòng đất và hệ thống khu du lịch sinh thái. Không có nhiều thời gian lưu lại nơi đây, tôi dành thời gian để đi loanh quanh trên bờ. Mùa này mực nước thấp nên tôi có thể băng qua dải đất cạn ra tận mép nước để nhìn thật gần làn nước trong xanh tĩnh lặng. Bờ đất màu vàng, mặt nước như gương, soi hình bóng những ngọn núi xanh rì cây, lâu lâu mới lười biếng gợn chút sóng nhẹ như gió thoảng khi có con thuyền chở du khách đi dạo hay mấy chiếc thuyền con của nhân viên nơi đây chèo đi làm việc. Đứng ngắm cảnh trời mây nước trong bóng mát của những cây keo lâu năm, tôi cảm thấy mình được đền bù cho chặng đường dang nắng trưa gay gắt để tìm đến nơi này.
Và nghĩ rằng, cảnh sơn thủy hữu tình như hồ Phú Ninh cần phải được “đền bù” một cách xứng đáng hơn bằng lượng khách yêu thích cái đẹp và khai thác du lịch hiệu quả hơn! Đừng để hồ chỉ là nơi người ta rần rần kéo tới, chụp dăm tấm hình, ăn uống ồn ào rồi đi! Tôi có mơ mộng quá không?
Lê Minh Hạ